Ngủ hay mơ?!
- Get link
- X
- Other Apps
.. những kẻ tham ngủ, thường chẳng biết thế nào là mơ.. có một kẻ đang xa lạ với chính mình, nghèo đói đến độ thiếu thốn cả một giấc mơ..
lôi một giấc mơ rất cũ ra gặm, vì kẻ đó chẳng thể để mình đói lòng.
hài!
LUNDI, OCTOBRE 08, 2007
uh nhưng sự thật thì vẫn cứ là sự thật.. biết rằng những ước mơ ta đã chọn, người ta đã gửi gắm yêu thương..chưa thực sự thuộc về ta..
.. trong sự thật hỗn loạn này.. ta chẳng lấy gì làm hoang mang.. vì ta biết.. đâu là cách để biến những ước mơ đó thành sự thật..
.. có khi ta băn khoăn tự hỏi.. ta yêu như thế nào?.. nhớ được bao nhiêu?.. những từ ngữ nào có thể kể hết.. sắc thái khuôn mặt nào có thể biểu lộ lòng ta.. cảm ơn những giấc mơ.. từ trong vô thức đã cho ta biết những sự mong mỏi.. những hành động cảm xúc chẳng thể tìm thấy được trong thế giới của ta bây giờ.. cảm ơn những giấc mơ.. đong đếm hộ ta yêu thương và nỗi nhớ.. gìn giữ hộ ta.. cất giấu cho ta.. kho báu mong manh..cho dù hiện thực có vô tình đến đâu .. nó đẩy ngã ta.. nhưng không bao giờ.. những hiện thực trái ngược ấy có thể xâm phạm được vào giấc mơ.. thứ không tồn tại..
.. vì thế giấc mơ kia.. cảm ơn một điều kì diệu đã đã khiến nó kết thúc tại đúng thời điểm đó.. thời điểm sẽ thuộc về sự thật.. sẽ trở thành sự thật.. phải không!
------------------------------------------------------------------------------------------------
Quán trưa
..tặng B...
Quán.
Cô gái quay lại nhìn chàng trai cười rạng rỡ:
- Đến rồi anh ah, ngõ nhỏ quá em k0 thể nhớ nổi. Đây là quán em hay đến mà em đã kể cho anh đấy.
Cô nhanh chóng quay lại phía trước và bước thẳng vào trong ngõ, chàng trai lững thững bước theo sau
- Ngõ nhỏ thế này mà em cũng tìm ra cái quán này à
- Quán này hơi nhỏ nhưng rất đẹp anh ah, nhất định anh sẽ thích cho mà xem.
Dường như không đợi nổi sự bình thản của chàng trai, cô kéo tay anh rồi chạy thoăn thoắt lên những bậc thang xi măng cũ kĩ, tiếng giầy nện xuống trong cái cầu thang giếng trời tạo nên một âm thanh vang vang đến khó hiểu.. cứ như là ở đó không có bất kì ai vậy.
Tường của quán được quét vôi trắng suốt từ dưới chân cầu thang, cầu thang hẹp và dài,với những bậc thang rất cao và cũ,nhìn từ dưới phải nghển hẳn cổ lên mới thấy bậc trên cùng, và hoàn toàn không hề nhìn rõ phía trên có gì cả.Quán nằm trên tầng hai nhưng phải ở độ cao của tầng 2 rưỡi,chạy lên đến nơi là cô gái thở hổn hển, chàng trai vẫn giữ vẻ mặt như một cuộc đi bộ nhẹ nhàng vậy.
Trông quán không có màu sắc gì cả, đó là một căn phòng hình vuông nhỏ nhắn với 1 cửa ra vào và 1 cửa sổ rất lớn không có chấn song ngay trước bậc thềm của cầu thang, ngay từ cửa nhìn vào là một quầy bar lớn có cả bếp chiếm mất nửa căn phòng, có 3 nhân viên đang pha chế đồ uống và nấu ăn, tất cả bọn họ đều im lặng. Có lẽ tiếng giầy của cô đã khiến họ chú ý, khẽ ngước mắt lên và mỉm cười với 2 người.Nửa còn lại là 2 bộ bàn ghế cho khách. 2 chiếc bàn vuông rất lớn được làm bằng thứ gỗ gì đó trông rất nặng nề và đen xỉn, những chiếc ghế đơn với những chiếc chân bằng sắt bé tí xíu được bọc ga trắng toàn bộ.Cả căn phòng toát lên một sự im lặng.
- Mình ngồi đây hả em?
- À không! Đây chỉ là nơi để người ta được thỏa thích ngắm nhìn và nói chuyện với chính mình, còn em muốn nói với anh nhiều điều lắm, mình lên trên gác anh à.
Họ lại tiếp tục leo lên một chiếc cầu thang gỗ chưa đến chục bậc bắc lên một căn phòng ngay mấp mé trên đầu.Chiếc cầu thang gỗ cũng phủ một màu xưa cũ và cục mịch, những bậc thang rất rộng nhưng cách nhau xa quá, cô vội vã bước liên tục từng bước mà tưởng chừng như ngã đến nơi rồi.Cô chới với trên bậc thang cuối cùng, cố gắng giữ thăng bằng mà không phải bám vào anh, nếu mà ngã ra đấy thì chắc là ngượng lắm.Bức tường bên phải của bậc thang cuối cùng là một căn phòng rất nhỏ, trải sàn bằng một tấm ga màu nâu xỉn và vô số những chiếc gối với đủ sắc nâu nằm ngồi uể oải khắp sàn, chẳng có một cái bàn nào cả. Một người đàn ông nước ngoài với cái đầu cạo trọc và một cái mũi rất cao, anh ta đang ngồi bó gối và nhìn thẳng vào cô, không chút thay đổi sắc thái trong ánh mắt.. có vẻ như anh ta ngồi đó đã lâu và quá quen với những kẻ đi qua đi lại đánh mắt sang nhìn như cô rồi. Căn phòng này có một cái chụp đèn khổng lồ mà cô luôn ao ước được đem về gắn vào trần phòng mình.MỘt khung thép tròn treo kín những dây hạt cườm đen lấp lánh, đủ các cỡ từ bé tí xíu đến to như viên bi.. kiêu hãnh và nhẫn nại ngắm nhìn anh chàng đang bầu bạn cùng nó.
Họ bỏ qua căn phòng và bước ra khoảng sân phía bên tay phải
- Đây là sân thượng anh ah, chỗ ngồi em yêu thích đã có người ngồi mất rồi. Mình ra góc kia nhé- cô chỉ sang phía bên tay phải
- Sao em bảo quán này bé lắm mà, anh thấy nó rộng lắm.
- Vâng, quán của em bé lắm.Nhưng trong không gian này thì nó có thể rộng ra như thế anh ah.
Anh không nói gì, im lặng bước theo cô. Đó là một sân thượng rất rộng được lát bằng những viên gạch đỏ vuông vắn, những chiếc bàn gỗ thấp màu nâu đen to và rộng được đặt rải rác ken với những chậu liễu rặt một màu xanh non nhưng cứ rủ rù rù suốt cả ngày .Mọi chiếc ghế ở đây đều giống nhau, đó là những chiếc ghế đệm mềm và dài, được mặc áo màu ca rô đỏ ken giữa những vạch trắng và vàng nhỏ li ti. Màu đỏ ấy chắc đã từng rất rực rỡ.. nhưng qua bao nhiêu năm.. gặp gỡ bao nhiêu người.. và chứng kiến bao nhiêu câu chuyện mà màu đỏ ấy trở nên từng trải, đượm buồn và quyến rũ một cách lạ kì, chính những chiếc áo ghế màu caro đỏ ấy đã giữ chân cô với quán.
Cô nháy mắt mỉm cười với anh, họ đi đến chỗ ngồi ngay cái lan can với những chấn song mảnh và rỉ sét, cái sân không rộng lắm nhưng dài một cái khó hiểu và lan can cứ uốn lượn không ngừng.
- Em à! Sao giữa trưa mà trời lại cứ xám xịt thế nhỉ? Sắp mưa rồi đấy.
- Đừng lo anh à, trong không gian này của em trời luôn xâm xẩm tối như vậy đấy, ở đây không thể mưa được đâu.
Là anh
Họ ngồi đối diện nhau. Đến bây giờ cô mới bắt đầu ngắm nhìn anh. Trông anh có vẻ gầy hơn, mái tóc nâu sô cô la được cắt tỉa một cách gọn gàng hơn hôm trước khi anh đi, anh vẫn nhuộm màu tóc em chọn cho anh à, anh thời trang và thích thay đổi màu tóc lắm mà? Áo sơ mi trắng bỏ không cài 2 cúc trên cùng, trong khi cô thì rúc trong một cái áo khoác to sụ, trắng hơn tất cả những màu trắng trong quán. Trời lạnh lắm mà, gió to thế này.. anh không thấy lạnh sao?
Họ cứ nhìn nhau như thế, cô thực sự không biết phải nói gì. Cô gặp anh bất ngờ quá, cô không thể nhớ nổi trước đó cô đã ở đâu, gặp anh như thế nào và đã nói gì, chỉ biết rằng họ đã cùng nhau đi vào ngõ.Cô muốn mình được ngắm anh cho thỏa thích, đã bao lâu rồi không được nhìn anh nhỉ, đúng hơn là nhìn ánh mắt của anh, ánh mắt lúc nào cũng tồn tại một ngọn lửa cuốn cô vào đó, và thi thoảng lại dịu dàng một cách bất ngờ.Trông anh gầy quá! Cuộc sống bên đó vất vả vậy sao?
- Sao em không nói gì cả? Cứ đờ đẫn ra thế! – Anh bật cười- Muốn nói gì thì nói đi chứ, anh có làm gì em đâu mà cứng đơ đơ ra thế.
- Đâu em vẫn bình thường mà.
- Em lúc nào cũng thế, chỉ gồng người lên là giỏi thôi, thoải mái đi nào
Hình như cô đang hơi so vai, nghe anh nói thế cô khẽ thả lỏng vai ra, cụp mắt xuống.Anh vẫn thế, đã bao lâu không gặp rồi mà anh vẫn đọc vị ra tâm trạng của cô và vẫn cái giọng ngông ngông ấy. Cô đã yêu giọng nói ấy biết bao nhiêu,giọng nói ấy đang ào vào tâm hồn cô như thể cô đang tu ừng ực một chai nước khoáng mát lạnh,dòng nước mát và ngọt ào vào, lấp kín từng khoảng không trong cái cổ họng khát đến khô rát của cô.
- À, em chỉ muốn được nhìn anh như thế này thôi.
Người phục vụ bê ra một lon Coke và một lon Coke Diet, cô với anh mới cùng nhau đến đây lần đầu, sao anh phục vụ lại biết anh uống Coke Diet nhỉ? Cô cũng chẳng bận tâm đến anh ta để hỏi, cô cũng không cảm thấy khát, anh bật nắp lon và uống một lần hết nửa lon như mọi khi,cô nhìn anh không chớp mắt.. em lại được ngắm nhìn anh sao?
- Trông anh gầy lắm, sao anh vẫn uống Coke Diet
- Ở bên cạnh em thì uống gì cũng vậy thôi.
Anh uống hết nửa lon còn lại.
- Em không uống à, anh rót cho em uống nhé, tiểu thư.
- Không em không khát.
Anh luôn có những câu nói đầy ngọt ngào với một thái độ dửng dưng như thế, anh đã sống như thế nào cô chưa thể biết rõ, chỉ biết cuộc sống đã tạo cho anh một cái vẻ ngạo mạn,độc lập và tôn trọng người đối diện gần như tuyệt đối. Cô thích được đối xử như thế, dù cái bản thể đầy mâu thuẫn của cô những lúc yếu đuối nó lại gào lên đòi cô phải ở sát cạnh anh, được anh ôm ấp và vỗ về.Cô cứ phải gồng lên làm một kẻ dửng dưng vô tâm lạnh lùng, như thể chẳng cần bất kì ai trên đời này, kể cả anh.. từ lúc anh đi, cô gần như đóng băng và phải sưởi ấm mình bằng những mảng kí ức về anh đang chiếm gần như toàn bộ tâm trí của cô.Cô làm việc gì cũng thấy mình vô cảm, gặp bạn bè cũng chẳng thể thấy vui.. chẳng có cách nào thôi nghĩ về anh, về những cảm giác khi họ ở bên nhau.Chiếc bàn to và rộng quá, cái ghế hôm nay cũng rộng hơn bình thường, cứ cứ ngồi bất động như thế, nhìn anh và miên man nghĩ,những con sóng trong ruột gan cứ cuộn lên không thể kìm giữ được.
Bất thình lình anh đứng dậy và kéo giật tay cô, chẳng cho cô kịp phản ứng anh đã với qua bàn và bế thốc cô sang phía bên anh.
- Em thật là lắm chuyện đấy, sao mà mãi không chịu sang đây với anh chứ.
Cô chẳng nói gì. Anh đang ôm lấy cô đấy ư? Anh vòng tay từ đằng sau ôm lấy eo cô.. tim đập thình thịch, anh đừng có phát hiện ra nhé.Cô cảm thấy má anh áp nhẹ vào má cô, vai anh chạm vào vai cô, và vòng tay anh siết nhẹ.Toàn bộ hình ảnh trước mắt cô xoáy tròn, không còn thấy 2 lon coke và cái bàn đâu nữa, tất cả hòa vào một màu đen kịt. Anh đang ôm em đấy ư? Cảm giác này đúng là anh rồi. Đúng là mặt anh rồi, đúng là tay anh rồi.Hơi thở ấm của anh làm em lạnh toát từ đầu đến chân..
- Anh nhớ em lắm,
Cô cũng nhớ anh, nhớ đến như thế nào, không thể đo nổi, không thể nói ra nổi, cái sự yếu đuối của cô hoàn toàn được thỏa mãn và nó thôi không hành hạ cô nữa, cô thấy ấm dần, màu sắc và hình ảnh lại dần hiện ra trước mắt.Anh đang lẩm nhẩm một giai điệu gì đó không rõ, cô lại thả lỏng vai xuống và dựa hẳn vào anh, phía trước mắt cô là vài nhóm khách đang ngồi trò chuyện gì đó có vẻ rôm rả lắm, nhưng từ lúc bước chân vào đây đến giờ, cô hoàn toàn không nghe thấy một âm thanh nào ngoài giọng nói của anh..
Cô cũng nhâm nhẩm hát:
Bao chiều hẹn hò thường rất nhanh,
Bao lần muộn phiền nằm đếm canh,
Bao vòng tay ôm xiết.. vẫn xa nhau nghìn xanh..
- Không gian này của em có mỗi cái quán này thôi à?
Cô ngước mắt lên nhìn ra lan can, không có gì cả, chỉ là một bầu trời xám xịt kéo dài tít tắp, kéo tràn cả lên lan can.Ngoài ra không còn nhìn thấy gì khác nữa.
- À, em đang có anh.
Họ đã ngồi như thế bao lâu rồi, không biết nữa.Cô không còn thấy lạnh chút nào, thậm chí tay chân đã tê dại không còn cảm thấy gì, cô không cử động, không còn cảm giác đang chạm vào anh nữa. Bầu trời đang sáng dần lên làm cô phải nheo mắt.
- Anh sắp phải đi à,
- Không, anh muốn ở đây với em.
Chói mắt quá, cô không chịu nổi nữa rồi, cô khẽ cựa quậy và bừng mở mắt
Linh
Linh đang ôm ghì lấy con mèo bông màu đỏ,một cơn gió thổi tung rèm làm nắng chiếu thẳng vào mặt khiến Linh tỉnh giấc.Buổi sáng à?Mình đang ở đâu vậy, anh biến thành con mèo rồi ah,
Vớ lấy cái điện thoại bên cạnh, 15phút nữa chuông mới reo, lại được nướng thêm một tí.Linh ôm rịt lấy chú mèo yêu quý anh đã tặng Linh.Con mèo âm ấm và im lặng tuyệt đối..Linh gục mặt vào con mèo nhớ lại cái lúc mà cô vừa gặp anh.. cô còn chưa kịp nói với anh điều gì mà,chỉ là một giấc mơ thôi sao, sao mà cái cảm giác anh ôm em lại là thật?Linh không hiểu, Linh không hiểu.
Điện thoại rung lên bần bật và kêu lên những hồi chuông kì quái chói tai inh ỏi.Lạnh ơi là lạnh mà phải choàng dậy, cuống cuồng đánh răng rửa mặt, hôm nay là ngày thi đầu tiên, Linh muốn đến lớp càng sớm càng tốt.Lao ra đường vào lúc 7h kém 15, đường phố sáng thứ hai bắt đầu đông đúc.Hơi lạnh ập thẳng vào người đánh tan dần đám mây im lặng đã bao phủ lấy Linh từ lúc Linh gặp anh trong giấc mơ ấy. Chỉ một chốc nữa thôi, đám mây ấy sẽ loãng dần và bị thổi tan hết, Linh sẽ lạnh, và sự yếu đuối kia sẽ lại trỗi dậy và mè nheo với Linh.Chưa gì nó đã lại khiến Linh nhớ anh da diết, một giọt nước mắt không thể ngăn cản đã rơi ra khỏi mắt trái, rồi mắt phải.Một cơn gió lạnh buốt đập vào mặt đã ngăn không cho cả dòng nước mắt chảy ra.Chỉ còn nửa năm nữa để thi học kì, thực tập và tốt nghiệp, vừa vật lộn với cái sự nghiệp học hành gian khổ ấy, vừa loay hoay mò mẫm từng bước để đến nơi có anh, có nhiều lúc Linh cảm thấy như mình không đủ sức để làm tốt tất cả những việc đó. Đã một tuần họ không gặp nhau trên mạng, thỉnh thoảng Linh có viết thư cho anh và anh trả lời Linh bằng những offline messages.Trước mắt Linh là bức tường dày với một cánh cửa đen sẫm như màu gỗ của những chiếc bàn ở quán, sau ngày tốt nghiệp Linh sẽ chạm vào nắm cửa đó, và mở ra. Linh tin là anh luôn ở bên kia cánh cửa.Linh mỉm cười, Linh sẽ thuê 1 bộ phim gì đó về xem sau khi thi xong, và rủ con bạn hâm đơ đi lượn lờ đâu đó nữa nhỉ..
giấc mơ trưa, 09/12/2007
R.
- Get link
- X
- Other Apps
đề nghị lần sau để font chữ to to tí, mắt bạn cận, lại đọc vào lúc tinh mơ một sáng chủ nhật âm u, khổ sở ko thể tả
ReplyDelete