10 năm rung động

Mười năm trôi qua kể từ ngày bỏ blog này sang một bên. Hôm nay xem lại thấy cô bé ngày nào chất chứa, khao khát và ngô nghê, lời lẽ cụt lủn không giãi bày được hết. Những rót nước mắt mười năm ấy, và những giọt nước mắt mười năm gần đây - thật chẳng giống nhau mà lại là một.

Tôi thấy tôi là một

Rồi tôi thấy tôi là những mảng vỡ vụn tách rời, những phân mảnh linh hồn, những mảng tối tắc nghẽn từ những kiếp nào vẫn đang lặng lẽ đi theo.

Và tôi lại cố thấy mình là một.

Hội tụ - phân mảnh rồi lại hợp nhất, phải chăng kiếp người - kiếp của tôi là để trải nghiệm những điều này, như hình Torus vẫn luôn ám ảnh tôi, là hình tôi thấy về chính mình, về trái đất, về không gian thời gian về vũ trụ và về cái Không nào đó tôi chưa biết...

Những cái draft cụt ngủn chính là lời tôi, không phải lúc đó, thì cũng là lúc này.

Tôi đã viết trong ngày sinh nhật đầu tiên sau khi lập gia đình " Ngày sinh là ngày chết ", và tôi được chết nhiều lần, những lần đau đớn, những lần bừng tỉnh. 

Cảm ơn những cái chết! Tôi thấy tôi vẫn là tôi, chỉ là ở một vị trí khác trên Torus, vòng tròn bất tử, vẫn là tôi đấy, vẫn đầy đủ những khía cạnh tôi 10 năm trước. À chỉ là xếp lại hình khác bằng nguyên những viên lego cũ...

Vậy thì sao nhỉ? Buông bỏ là sao? Yêu thương là sao? Trong veo là sao? Những điều tinh tế nhỏ xiu xiu chưa tới nên chẳng bao giờ dám to mồm gì.

Hôm nay nghe mấy bài hát tiếng Trung cũ kỹ, nhớ về cô bé già dặn ngày xa xưa :) tôi yêu cô ấy và cô ấy vẫn còn đây, một phân mảnh.

Hình minh họa : Torus energy field 

Comments

Popular posts from this blog

Bluemoon

afraid of losing you.. again!